Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã hai năm rưỡi trôi qua.
Hải ngoại, Nhất Tuyến Thiên.
Trên đại dương vô tận, một hòn đảo trơ trọi sừng sững, trên vách núi hẻo lánh của hòn đảo, giữa tầng tầng sương khói, một bóng người mờ ảo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
“Minh phủ.”